Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
♥️ (¯`•♥️Chào mừng bạn đến với Cassiopeia Family ♥️•´¯) ♥️

 

 [YunJae shortfic] "Làm lưu manh thì phải..." {Author: Satohikaru}

Go down 
Tác giảThông điệp
[Cass s2 DBSK] Mun
Moderator
[Cass s2 DBSK] Mun


Medal : [YunJae shortfic] "Làm lưu manh thì phải..." {Author: Satohikaru} 27170110
Tổng số bài gửi : 37
Thank : 3
Join date : 17/09/2010
Age : 26
Đến từ : ๑۩۞۩๑♥Gia tộc JAE KUTE - CON GÁI ♥๑۩۞۩๑

[YunJae shortfic] "Làm lưu manh thì phải..." {Author: Satohikaru} Empty
Bài gửiTiêu đề: [YunJae shortfic] "Làm lưu manh thì phải..." {Author: Satohikaru}   [YunJae shortfic] "Làm lưu manh thì phải..." {Author: Satohikaru} Empty2010-10-16, 6:45 pm

[DBSK] Làm lưu manh thì phải...




Had permission (sau gần 2 tháng) [YunJae shortfic] "Làm lưu manh thì phải..." {Author: Satohikaru} 227897 [YunJae shortfic] "Làm lưu manh thì phải..." {Author: Satohikaru} New Ðề: ask for permission...^^
Trích:
__________________________________________________________________________________________________

Nguyên văn bởi [Cass s2 DBSK] Mun
Chào satohikaru.[YunJae shortfic] "Làm lưu manh thì phải..." {Author: Satohikaru} HiTớ đọc chùa fic của sato_san lâu rồi, và tớ thật sự rất thích fic 'làm lưu manh thì phải... ' của sato_san[YunJae shortfic] "Làm lưu manh thì phải..." {Author: Satohikaru} 04... Tớ muốn hỏi là bạn có thể cho tớ post fic 'làm lưu manh thì phải..' của bạn ở cassvn.fare-forum.net được không. Tớ sẽ ghi rõ nguồn là satohikaru@vnsharing.net. Đồng thời giữ nguyên tên author và phần giới thiệu đầu fic của bạn... Tớ muốn bạn biết rằng tớ tuyệt đối tôn trọng bạn và tớ xin permission post fic hoàn toàn vì mục đích muốn chia sẻ một fic hay cho các YunJae fan.[YunJae shortfic] "Làm lưu manh thì phải..." {Author: Satohikaru} 060 Mong bạn đồng ý.[YunJae shortfic] "Làm lưu manh thì phải..." {Author: Satohikaru} 017 Yêu bạn[YunJae shortfic] "Làm lưu manh thì phải..." {Author: Satohikaru} Love2
Mun[YunJae shortfic] "Làm lưu manh thì phải..." {Author: Satohikaru} Tungtung

Duoc thoi, ban hay post fic do o casvn.fare-forums, nhung ban hay ghi credit la satohikaru@db-couples.net/forums. nhe' hoac la satohikaru@vnsharing.net cung dc ^^



Link per: http://vnsharing.net/forum/private.php?do=showpm&pmid=498670

__________________________________________________________________________________________________________________________________





Author: Satohikaru
Title: "Làm lưu manh thì phải..........."
Gener: Pink, humor, romance.
Couple: YunJae
Ra
ting: T
Disclaimer: They're not belong to me =]]
Sumary: "Chó con, có muốn làm lưu manh không hả?......lưu manh bé cau có trong mắt lưu manh phiền phức vô dụng rất đáng yêu..................Vĩ nhân!Vậy thì cả đời này huyng ấy chạy không thoát rồi. Huyng tiêu rồi"
A/N: Happy birthday to Kim lớn.





"Làm lưu manh thì phải..........."


Vào thu, thời tiết trở nên se dịu hơn vào ban ngày còn ban đêm là cái lạnh hanh khô thấm vào da thịt. Ở một góc tường nhỏ, dưới ánh sáng lờ mờ của đèn cao áp , một tiếng nói trong trẻo cất lên đầy thích thú.

-Chó con, có muốn làm lưu manh không hả?

Đáp lại câu hỏi là ánh mắt sắc lẻm, môi nhếch lên thách thức.

-Nếu dám cho tôi làm.


--------------------------------------------



-Yah! Tên nhóc lưu manh bé này......lại không biết nghe lời gì hết! Jaejoong cáu nhặng xị lên khi thằng nhóc anh nhặt được cách đây một tháng lại trở về nhà với vài vết bầm tím trên người. "Tôi nói cậu đi học, chứ không phải đi đánh nhau, đồ cứng đầu.", vừa nói anh vừa đánh vào chỗ bầm của tên nhóc khiến nó nhăn mặt, hất mạnh tay Jaejoong ra.

-Không phải lưu manh thì không cần phải học sao?

-Aish...đúng là lưu manh bé, chưa hiểu chuyện gì hết. Jaejoong xoa đầu nó khiến nó lại gào lên "Đừng có cư xử với tôi như con nít, anh chỉ hơn tôi có 3 tuổi thôi!".

Jaejoong cười cười, nhìn nó quắc mắt lên với anh, cảm thấy rất dễ thương.

-Là lưu manh cũng cần phải học chứ! Nếu không sẽ bị gọi là lưu manh vô văn hóa. Jaejoong búng tay, khẳng định cái học thuyết lưu manh độc nhất vô nhị của mình.

-Tôi chưa thấy loại lưu manh nào sáng đi học, chiều đi làm thêm và tối đi làm lưu manh như anh cả. Nó cau có "Sai lầm khi đồng ý theo anh".

-Nói vậy là xúc phạm tôi đấy! Tôi vốn dĩ là một lưu manh rất có tiềm năng. Jaejoong xoa cằm, tỏ vẻ không vừa ý.

-Cái mặt đó của anh....ra đường không bị gọi là cháu gái xinh đẹp đã là may mắn cho anh lắm rồi. Lưu manh à? Chờ đến kiếp sau luôn đi! Thằng nhóc bĩu môi buông một câu rồi quay đi.

-Yah! Jung Yunho, tôi đã nói là tôi rất kị 4 chữ cháu-gái-xinh-đẹp mà .


Jaejoong gãi đầu, thằng ranh con bất trị, trời xui đất khiến thế nào anh lại mở miệng ra với nó trong cái xó hẻm ấy chứ???? Để bây giờ gánh chịu hậu quả là lúc nào cũng bị lấp đầy tai những câu châm chọc kiểu ấy. Làm ơn mắc nợ mà! Aish......



--------------------------------------------------------------------



Kim Jaejoong, 22 tuổi, thanh niên khỏe mạnh, lưng dài vai rộng, là sinh viên đại học, có thời khóa biểu một ngày rất đặc biệt: sáng chăm chỉ đến trường học, chiều về chăm chỉ đi làm thêm, đến tối lại chăm chỉ đi làm lưu manh; một tháng trước nhặt được một thằng lưu manh bé khác và cũng áp dụng cái thời khóa biểu kì quặc ấy cho nó: sáng đi học, chiều làm thêm và tối phụ anh làm lưu manh.





Làm lưu manh của Jaejoong là bảo kê cho vũ trường hộp đêm Z.Area, công việc nhàn hạ, chỉ cần tỏ vẻ bặm trợn với mấy tên khách muốn kiếm rắc rối.


-Chúng tin anh là lưu manh à? Thế thì não mấy tên đó bị hỏng hết rồi. Yunho chỉ nhếch mép nhận xét khi ngày đầu tiên Jaejoong đưa nó đến nơi làm lưu manh của mình, khiến Jaejoong chỉ muốt sút cho nó văng khỏi hành tinh này cho đỡ tức "Không tin hả? Lưu manh bé, nhìn này".

Và thế là cái sự việc tên khách đó cứ đứng đờ ra và trợn mắt lên nhìn Jaejoong được anh nhất quyết cho là "tên đó sợ hãi hồn bay phách lạc đến không nói lên lời" đã biến thành "mê em gái xinh đẹp đến nhúc nhích không nổi" trong mắt Yunho.

-Làm lưu manh nhất định phải có khí chất, không được để ai coi thường. Là Jaejoong dạy Yunho như thế.

"Thế thì anh đáng tiếc không có cái khí chất kiểu đó rồi." Yunho lẩm bẩm.

Ê, đừng coi thường nhé, Jaejoong là con nhà tông, không giống lông thì cũng giống hết, thế nào lại không có khí chất của lưu manh được. Nói vậy vì trước đây bố Jaejoong là lưu manh cho vay nặng lãi nhưng Jaejoong không đồng ý với phương pháp lưu manh đấy vì "nó không có văn hóa". Thế nên Jaejoong quyết định bỏ nhà ra đi, tách khỏi cái gia đình mà anh miêu tả "bố tôi sáng chăm chỉ đi uống rượu, chiều đi sòng bài và tối chăm chỉ làm lưu manh đòi nợ; mẹ tôi cũng rất chăm chỉ đi sòng bài nhưng không có ra mặt làm lưu manh bao giờ".

Jaejoong bước ra làm lưu manh năm 13 tuổi với sáng đi học, chiều đi làm thêm và tối đi làm lưu manh, dù sao cũng là giữ truyền thống gia đình. Yunho khi nghe vậy, khuôn mặt sắc gọn của cậu hơi chùng xuống, suy nghĩ một chút rồi tặc lưỡi.

-Anh là cái thứ lưu manh phiền phức! Có cần phải suy nghĩ nhiều như thế không?

-Đương nhiên, vì đó mới là "khí chất của lưu manh đích thực".

Câu nói của Jaejoong khiến khuôn mặt suốt ngày cau có của tên lưu manh bé Jung Yunho giãn dần ra rồi phá lên cười sặc sụa. Nó vừa quẹt nước mắt, vừa vỗ vai anh, cố gắng nín cười nói.

-Anh...là độc nhất thiên hạ đấy, lưu manh phiền phức vô dụng à.


--------------------------------------------------------------------------------------


"Làm lưu manh phải biết trọng nghĩa, kinh tài". Là Jaejoong dạy Yunho như thế.

-Thế nên anh mới không biết suy tính, dại dột nhảy vào đánh nhau với bọn khu Đông để cứu bạn anh chứ gì? Rốt cuộc là chúng dần cho cả hai mềm xương ra thế này đúng không? Yunho nhăn nhó bôi thuốc lên người Jaejoong, luôn miệng càu nhàu. Jaejoong phì cười, có lẽ cái tên nhóc này sinh ra với cái khuôn mặt cau có và cái miệng hay càu nhàu hay sao ấy, nên lúc nào cũng chỉ thấy cậu ta nhăn nhó và càu nhàu. "Cười cái gì? Nếu còn sức mà cười thì tự thân vận động, tự bôi thuốc đi!" Yunho quắc mắt lên, quát vào mặt cái tên mà cậu gọi là lưu manh nửa mùa Kim Jaejoong. Jaejoong xuýt xoa vì vết thương bị động mạnh, nhưng miệng nói cứng.

-Bạn bè huyng đệ, lúc hoạn nạn mới cần có nhau....ái...đau quá đi....nhẹ tay một chút.... Jaejoong nhăn mặt, khiến Yunho lườm anh, khẽ cười ruồi "Chịu đau kém cỏi như vậy mà còn mạnh miệng ra vẻ anh hùng hả?". Bỏ qua cái nhìn xỏ xiên của Yunho, Jaejoong tiếp tục giảng đạo "Tôi chịu sự giúp đỡ của Yoochun nhiều rồi, việc cỏn con này chẳng là gì hết. Hơn nữa, nghe mấy anh ở trên nói là Yoochun đang được bên trên để mắt, muốn cậu ấy nhậm chức phó quản của sòng bạc nên bọn khu Đông mới ra tay triệt hạ trước."

Đừng coi thường kinh nghiệm giang hồ của Kim Jaejoong, đó là hiện thực anh đúc kết được từ 10 năm lăn lộn đấy. Cũng vì bất nghĩa mà cái ổ cho vay nặng lãi của bố anh bị lụn bại rồi phá sản, chỉ còn ít tiền còm nuôi thân. Cũng vì ganh ghét mà bố anh mới kiếm chuyện với tên trùm ranh con nào đấy đến nỗi bị đuổi khỏi thành phố, không thể trở lại làm lưu manh nữa. Vậy nên, tuyệt đối không được quên cái yếu quyết quan trọng này.

Yunho ngồi nghe, gục gặc đầu, có vẻ đồng tình. Lần đầu tiên Jaejoong không bị tên nhóc ấy cười khẩy nên vui vẻ vỗ vai cậu ta, bảo rằng "Tôi có vẻ rất có năng khiếu sư phạm đấy." Jaejoong vừa dứt câu liền bị Yunho tạt nước đá vào mặt "Với kiểu tư duy ấy thì anh chờ tới kiếp sau đi!". Cậu ta nhếch mép cười khi thấy khuôn mặt "có vẻ bị tổn thương" của Jaejoong chợt nghiêng đầu, cặp lông mày xoắn tít lại, giọng khó chịu bảo "Tôi nhắc lại một lần nữa thôi nhé! Lần sau đừng có mà liều mạng kiểu đó! Tôi không phải phụ anh làm lưu manh sao? Lần sau nhất định phải kêu tôi đi cùng."

-Lưu manh bé không được đánh nhau. Jaejoong đanh giọng lại "Đó là chuyện của người lớn"

-Anh chỉ lỡ sinh trước tôi có 3 năm thôi, chứ không phải 30 năm. Yunho gầm gừ. "Do cái thời khóa biểu chết tiệt của anh khiến tôi tìm bọn chúng vất vả lắm. Chỉ có thể kiếm sau giờ tan học thôi, thế nên lần nào về đồng phục cũng bẩn, rồi anh lại mắng tôi."

Jaejoong chớp mắt.

-Là đi kiếm mấy tên đó đánh nhau à? Vì bọn nó đánh tôi à?

Mặt lưu manh bé hơi hồng lên.

-Ừ đấy! Khó khăn lắm nó mới thốt ra được hai từ cụt lủn.

-Đánh thắng hết à? Jaejoong lại chớp mắt.

-Ừ đấy! Thắng hết đấy! Làm sao nào? Phiền phức quá! Yunho giãy lên, cử chỉ lúng túng kì lạ. Cậu nhăn mặt, nghĩ rằng Jaejoong sẽ được nước mà thuyết giáo, nhưng....không...Jaejoong chỉ tròn mắt và thốt lên hai tiếng "Ngầu thật!" khiến nó đỏ mặt rồi chạy biến đi.

Jaejoong không hề biết, đỏ mặt cũng là bệnh dễ lan truyền, thế nên mặt anh cũng đỏ lên như đang sốt.


-----------------------------------------------------------------------------------------------------


"Làm lưu manh không được yếu đuối, hoặc ít nhất cũng phải tỏ ra là không yếu đuối". Là Jaejoong dạy Yunho như thế.

-Là anh tự vả vào mặt mình đó hả? Gì mà không được tỏ ra yếu đuối chứ? Nói rằng mình bệnh không phải là yếu đuối. Phiền phức và thần kinh vừa vừa thôi." Yunho gào thét, tay vắt cái khăn lạnh rồi chườm trán cho Jaejoong.

Kim Jaejoong đổ bệnh trầm trọng, sốt 40 độ, mặt đỏ bừng bừng, mắt bay đầy sao, mồ hôi đầy mặt và giọng nghẹt mũi nghe khào khào. Tuy nhiên cái chứng thuyết giáo mãn tính của anh vẫn hoạt động rất hoàn hảo, luôn miệng thao thao bất tuyệt về mớ kiến thức sách vở lưu manh của mình.

-Đúng là như vậy đấy! Nếu cho biết mình bị bệnh lỡ mấy tên cậu đi gây thù chuốc oán đến đánh úp thì sao?

-Anh thôi thần kinh đi! Mấy tên đó đến giờ vẫn còn phải húp cháo với chống nạng thì trả thù với báo oán thế nào được? Yunho điên tiết với tên lưu manh sách vở nửa mùa này.

-Ầy..mặt khác, nếu bị bệnh sẽ bị bắt phải nghỉ làm thì sao? Jaejoong vẫn cãi, lí do trên trời nhiều như sao, rơi trúng đầu cái nào thì nói bừa ra cái ấy, không cần phải suy nghĩ.

-Là anh lo chuyện học phí của tôi kì tới phải đóng chứ gì? Yunho chậm rãi nói. "Đã nói là không cần lo cho tôi, lo cho tốt cái bản thân anh đi!"

-Như vậy là không có nghĩa khí. Jaejoong liếm môi, vơ đại một lí do khác quăng ra cho Yunho nghe.

-Tôi chịu thua anh. Yunho thở dài. "Nhưng lần sau mà giấu nữa, trước hết đánh cho anh bầm người rồi nhập viện luôn một lần. Biết chưa hả?"

-Uhm...Jaejoong gật đầu, đầu óc mơ màng của anh cố gắng giải thích hiện trạng, có vẻ bây giờ anh mới là kẻ đang bi thuyết giáo, thấy có vẻ mình đúng là có lỗi nên buột miệng "Xin lỗi".

-Còn dám làm tôi lo lắng như thế, anh có dùng cả đời để xin lỗi cũng không đủ đâu. Yunho cau có.


Jaejoong đang sốt, và mặt đang rất đỏ, đó là chuyện bình thường. Nhưng cái đỏ mặt hiện giờ của Jaejoong không hoàn toàn vì sốt, một phần nguyên nhân là do cái kí ức mơ hồ ngày hôm qua tái hiện trong đầu anh. Khi anh ngất xỉu tại chỗ làm thêm, tên nhóc này đã bỏ cả buổi học chạy ngay đến, cuống cuồng bế xốc anh lên, hối hả đưa đi cấp cứu rồi chăm sóc cho tới tận lúc anh mở mắt. Khi nhìn thấy Yunho ở bên cạnh mình, Jaejoong chợt cảm thấy xúc động đến phát khóc.Trong suốt 10 năm làm lưu manh, căn phòng luôn chỉ có một mình anh, nhưng bây giờ trước khi đi ngủ và sau khi thức dậy đều có thể thấy khuôn mặt anh tuấn tuy lúc nào cũng cau có của Yunho khiến anh thấy lòngh mình ấm lại. Anh chỉ có thể mỉm cười.


-Uhm...cám ơn, lưu manh bé.


Yunho biết thế nào là sự lậy nhiễm của đỏ mặt.


----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


"Làm lưu manh luôn phải giỏi hơn người khác." Jaejoong đã dạy Yunho như thế.

Vậy nên Jaejoong ra sức ép Yunho học hành dù tên nhóc ấy giãy giụa không nghe lời, còn dám bỏ nhà đi bụi khiến Jaejoong chạy khắp nơi đi tìm đến cuồng cả chân. Lần đầu tiên Jaejoong tát Yunho, khi anh bắt nó về rồi nó gào lên.

-Lưu manh nửa mùa thần kinh và phiền phức như anh mới đi học như mọt sách.

Yunho ôm cái má bỏng rát, ngỡ ngàng nhìn Jaejoong, nó chưa hề nhìn thấy Jaejoong nghiêm túc như vậy, có vẻ lần này nó đã đụng chạm đến vấn đề nghiêm trọng rồi.

-Tôi không miễn cưỡng cậu nữa.

Sau đó, Yunho mới nghe SuSu, ban cùng lớp của Jaejoong nói rằng, tên mọt sách lưu manh Kim Jaejoong coi việc học như mạng sống của mình, suốt 3 năm cấp III chưa hề nghỉ học một ngày. Nghe đâu là do di nguyện của bà Jaejoong. Bà cụ luôn muốn cháu trai mình học hành giỏi giang, từ bé đã luôn dạy dỗ Jaejoong chăm chỉ học tập. Jaejoong ra làm lưu manh đến nay chưa hề quên lời dặn dò của bà, một mực bám cứng lấy trường lớp sách vở.

Yunho khi trở về đã thấy Jaejoong ngồi lặng trước bức ảnh nhỏ của người bà quá cố đã khó khăn cất tiếng.

-Là ..tôi sai rồi. Xin...lỗi.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------


"Làm lưu manh cũng nên hào phóng" Jaejoong đã dạy Yunho như vậy.

Cho nên khi bố của Jaejoong đến mượn tiền, anh đã không ngần ngại dốc sạch túi đưa cho lão, còn luôn miệng bảo "không có gì". Yunho thắc mắc sao anh không ghét lão, đãng lẽ phải đuổi khỏi cửa chứ, nhưng anh vừa mải xem lại thời khóa biểu của mình để kiếm thêm việc làm nhằm bù tiền vừa cau có mà nói "Nói nhiều quá! Chỉ là ít tiền thôi mà. Là bố tôi, nói ghét là ghét được sao?"

-Sao tôi thấy cái sự nghiệp lưu manh sách vở của anh ngày càng lệch lạc thế hả? Có thật anh là lưu manh không thế?

Jaejoong suy nghĩ một lúc rồi quay sang nhìn Yunho, ánh mắt cương quyết nói ra một câu khiến Yunho tức điên.

-Tôi cũng không chắc! Nhưng tôi nghĩ là cần thiết, vậy nên cậu cứ nghe theo đi, lưu manh bé.

-Thần kinh vừa vừa thôi! Yunho rít lên "và cũng không được gọi tôi là lưu manh bé, nghe không lưu manh gì hết."

Jaejoong nhe răng cười bảo, gọi lưu manh bé nghe dễ thương thì nó đỏ mặt rồi quát Jaejoong phiền phức. Nhưng quả thật lưu manh bé đỏ mặt rất dễ thương mà.



Jaejoong còn dạy cho Yunho rất nhiều cái "Làm lưu manh thì phải..." , toàn những điều mà Yunho cho rằng nếu hành động như thế thì mới đúng là không có tư cách làm lưu manh, vậy nên lúc nào cũng chê bai xỉa xói.

10 năm làm lưu manh của Jaejoong thực chất là lưu manh quèn, chỉ được canh cửa hộp đêm, thậm chí còn chưa được nếm mùi vị của thanh trừ đảng phái, quá lắm là bầm mình vì vài chuyện cỏn con. Đến nỗi ngay cả thằng bạn thân làm chung hộp đêm suốt 10 năm nay, cái thằng dưới trướng hiện giờ cũng mấy chục thằng đàn em, cũng phải vỗ vai Jaejoong thở dài "Cậu quả nhiên không có tư chất của lưu manh, Jaejoongie ah~". Tuy nhiên, Yunho lại không phải hạng lưu manh phiền phức vô dụng như Jaejoong, vào làm với Jaejoong được vài tháng đã được cất nhắc lên tới mức phụ trách một hộp đêm khác mới mở, vậy mà không có bất kì ai dám có ý kiến với việc dùng người kiểu này. Jung Yunho, khi gặp xếp lần đàu tiên đã khiến cho lão cảm thấy ngộp thở trước cái khí chất của thằng nhóc mới bằng 1/3 tuổi lão. Nhưng Yunho lại giấu nhẹm không cho Jaejoong biết, nó chỉ nói với Jaejoong rằng mình làm gác cửa ở chỗ làm mới của hộp đêm thay vì nói rằng với vị trí nó hiện giờ những bạn lưu manh cỡ Jaejoong chắc chỉ dám cúi đầu nhìn mũi giày nó mà thôi. Một Yunho dữ dằn như sói beo bên ngoài lại cực kì chịu khó về nhà ăn cơm Jaejoong nấu, chăm chỉ đi học và chăm chỉ nghe thuyết giảng về "Làm lưu manh thì phải..." của Jaejoong.

Kì thực, Yunho biết rằng Jaejoong không phải là lưu manh gì hết, anh bị gọi là lưu manh từ bé chỉ vì bố anh làm lưu manh cho vay tiền. Tuy miệng lúc não cũng "Làm lưu manh thì phải..." nhưng Yunho biết rõ rằng hơn bất kì ai, Jaejoong muốn thoát khỏi hai chữ "lưu manh" ấy nhất. Nghĩ vậy, Yunho muốn mình mãi là lưu manh bé cho cái tên lưu manh phiền phức và vô dụng Kim Jaejoong.

Vì cậu muốn anh có nơi để dựa vào, có nơi để yêu thương.


--------------------------------------------------------------------------------------------


Kim Jaejoong làm lưu manh được suốt 10 năm nay, chính là vì dựa vào việc tuân thủ tuyệt đối vào những điều luật của "Làm lưu manh thì phải...". Nhưng dạo gần đây, Jaejoong cảm thấy anh ngày càng lờ tịt đi những điều lệ mang tính quyết định ấy.

Cái gì mà "Làm lưu manh phải có khí chất" chứ????? Bây gờ, khi đứng cạnh Yunho thì lượng người gọi anh bằng bốn chữ cháu gái xinh đẹp tăng đến chóng mặt. Đến anh còn giật mình vì tần số đỏ mặt của bản thân mỗi khi "vô tình" nhìn thấy nụ cười nửa miệng và ánh mắt sáng rực của lưu manh bé. Cái khí chất "lưu manh" trước nay vốn không được ai thừa nhận của anh thì nay lại càng bị chà đạp một cách thê thảm hơn.

"Lưu manh thì trọng nghĩa, kinh tài" à? Aish...anh thậm chí lờ tịt cả lời mời của Yoochun lẫn SuSu rủ đi chơi để về nhà nấu cơm cho tên lưu manh bé lúc nào cũng cau có mà kén chọn đó. Sự việc lặp đi lặp lại nhiều tới mức Yoochun nhăn mặt nhăn trán, tỏ vẻ đau lòng vỗ vai anh bảo "Jaejoong, cậu đã vì sắc quên bạn rồi..haiz....". Jaejoong tròn mắt, không thể nào có chuyện ấy, Jung Yunho đường đường một đấng nam nhi, không thể nào Jaejoong lại có thể vì sắc quên bạn được. Nhưng khi cái đầu anh đang hoạt động để giải đáp thắc mắc thì cái chân đã tự động chạy về nhà, cái tay tự động mặc tạp dề, đến khi Jaejoong tỉnh lại thì đã thấy mình đang ngồi chờ ở bàn ăn đầy cơm canh nóng sốt chờ tên lưu manh bé đó đi học về rồi. Đôi lần anh cố gắng không nấu cơm nữa, nhưng khi nhớ đến nụ cười toe của lưu manh bé, cơ thể anh lập tức phản ứng ngược lại. Thế nên anh chấp nhận rằng mình đang bị thần kinh như Yunho vẫn hay nói.

Thêm nữa, cái luận điểm "làm lưu manh không được yếu đuối, hoặc ít nhất cũng phải tỏ ra là không yếu đuối" của anh đã bị chính anh xé cái xoẹt. Vì anh ngày càng dựa dẫm vào Yunho. Aish....xấu hổ quá đi, Kim Jaejoong, làm sao mà mới sổ mũi một tí, nhức đầu một tí, chóng mặt một tí, hắt hơi một tí....đã nhanh chóng, sốt sắng và thật thà đến khai báo với tên lưu manh bé đó rồi đỏ mặt mỗi khi cậu ta kề tay vào trán để kiểm tra thân nhiệt anh chứ hả??????????AAAAAAAA............................ ........................... Không phải là anh thích cảm giác tên nhóc đó luống cuống mua thuốc, luống cuống ép anh nằm nghỉ mà không ngớt cằn nhằn, chỉ là nếu làm thế thì sẽ thấy được lưu manh bé rất dễ thương, đồng thời vì đỏ mặt thì anh sẽ ấm thêm lên được vài độ trong cái thời tiết cuối thu này. Thật đấy! Chỉ có vậy mà thôi, anh thề là không có nói dối đâu >__<.

Cứ thế...cứ thế...Kim Jaejoong đến một ngày đau đớn nhận ra rằng mình thật không còn tư cách làm lưu manh nữa vì chính tay anh tự xé bỏ mọi điều luật mất rồi...tên lưu manh bé kia, làm thế nào mà cậu ta lại khiến Jaejoong thui chột đạo đức nghề nghiệp như vậy chứ hả?????????






Thế mà, vào ngày đầu đông, khi Jaejoong trở về nhà, lưu manh bé đã đi mất, chỉ để lại vài chữ vỏn vẹn "Tôi không muốn làm lưu manh nữa"



Jaejoong đờ đẫn, đến rồi đến rồi...., rốt cuộc sợ thì cũng phải đối mặt.



Jung Yunho vốn không phải là của anh, chỉ là dừng chân dọc đường mà thôi, khi chán cái tên "lưu manh phiền phức vô dụng" như anh thì ắt hẳn sẽ ra đi. Có lẽ sự gặp gỡ này đối với lưu manh bé tựa như hạt bụi vương trên áo, sẽ mau chóng bị cái xã hội xoay chuyển này làm phai nhạt. Nhưng đối với Jaejoong, cái gấp khúc định mệnh này đã xoay chuyển cuộc đời anh. Vốn định ban đầu là bảo bọc lưu manh bé, sợ nó sẽ trở thành một tên đầu đường xó chợ hung dữ, nay thì đã sống dựa vào cậu ta mất rồi.

Lưu manh bé cau có, Jaejoong cũng thấy dễ thương. Cậu ta quát tháo ầm ĩ đánh nhau bầm tím, Jaejoong cũng thấy đáng yêu. Cậu ta chau mày cau có, Jaejoong cũng thấy yêu đến chết. Không biết từ bao giờ Jaejoong lại để mắt lo lắng cho cậu ta nhiều đến vậy: đã ăn cơm chưa? Học hành tốt không? Bao tử lại trở chứng rồi à?... Dường như đối với Jaejoong, càng quan tâm cậu ta anh lại càng thấy không đủ. Các cậu hỏi trên cũng đã lần lượt hỏi qua cậu ta, tuy cau có và cằn nhằn nhưng đều trả lời cho Jaejoong thật rõ ràng. Duy chỉ có cậu hỏi "Cậu có cảm tình với tôi không?" của Jaejoong thì mãi không thốt ra được. Nhưng khi nghĩ lại, Jaejoong lại cảm thấy dường như còn may mắn vì chưa hỏi, nếu cậu ta đi sẽ khiến Jaejoong đau lòng đến không chịu nổi mất, vì không biết làm thế nào mà cái vỏ bọc "lưu manh trí thức" của anh đã bị cậu ta lột sạch, chỉ còn lại là một Jaejoong tình cảm và muốn được yêu thương.




Kim Jaejoong, 22 tuổi, thanh niên khỏe mạnh, lưng dài vai rộng, có thời khóa biểu bớt kì quặc: sáng chăm chỉ đi học, chiều chăm chỉ đi làm thêm, tối chăm chỉ ở nhà; 2 tháng trước đã trở về cuộc sống một mình trong căn hộ nhỏ hẹp, nay càng lạnh giá hơn khi bước vào đầu đông.




Tối nay Yoochun và SuSu rủ Jaejoong đi uống rượu, cũng khá lâu anh chưa đi chơi vì mải săn mấy cái học bổng trên trường. Cả ba cùng đi ăn lẩu hải sản ở một quán bình dân, trò chuyện hết sức vui vẻ khiến cho không khí cũng ấm thêm được một chút. Sau khi ăn uống, cả ba lại cùng nhau đi hát karaoke, SuSu bị Yoochun và Jaejoong chọc đến đỏ mặt vì chất giọng cao vút của cậu. Hát xong ra về cũng đã quá 12 giờ khuya. Jaejoong ngạc nhiên nhận ra rằng thời gian trôi đi rất nhanh thay vì bò như một con rùa chậm siêu hạng như hàng ngày Jaejoong vẫn cảm thấy khi ở nhà một mình.

Jaejoong xiết lại áo khoác, ngồi lại trạm xe buýt gần nhà cho đỡ mỏi. Hơi lạnh anh thở ra trắng xóa, con đường dài im ắng nhạt nhòa ánh đèn cao áp, bầu rời đen nhờ nhờ như phủ một lớp sương lạnh.




-Yunho ah~ lưu manh bé ah~....không gặp cậu suốt 2 tháng rồi đấy, không liên lạc như thế là quên tôi triệt để rồi à???? Jaejoong thấy mắt mình cay cay.
.............................
-Yunho ah~ tôi nhớ cậu quá đi. Thật là không nhớ đến tôi nữa à? Hình ảnh bầu trời trong mắt Jaejoong nhòe nước.
.............................
-Yunho ah~ tôi thật sự thật sự thật sự thật sự thật sự rất nhớ nhớ nhớ nhớ nhớ nhớ nhớ cậu đấy~ Jaejoong gục mặt xuống, nước mắt lăn trên mặt lạnh cứng trong mùa đông.




-Ê! "Làm lưu manh nhất định phải có khí chất" và "làm lưu manh không được yếu đuối, hoặc ít nhất cũng phải tỏ ra là không yếu đuối" chứ!

Jaejoong giật mình, ngước mắt lên, vẫn là cái mặt cau có đó nhưng lại có cười đáng yêu không tả nổi.

-Chó con, có muốn làm mafia không hả?

Đáp lại câu hỏi là anh mắt vui mừng, miệng nhoẻn cười.

-Nếu dám cho tôi làm.


End.




[size=12]" Làm lưu manh thì phải..." Extra




-Cậu chủ đã về rồi ạ! Ông En, quản gia của cái biệt thự liên hợp to-khủng-khiếp này cúi đầu chào trước khuôn mặt cau có của cậu chủ mình. "Lần này đi lâu nhất trong những lần bỏ đi đấy, 4 tháng."

-Uhm...appa tôi không cáu chứ? Jung Yunho phẩy tay.

-Ah~ Cũng không có gì, chỉ là không vui khi cậu bỏ buổi xem mắt với con gái nhà họ Bae thôi. Ông En mỉm cười.

-Loại con gái đó có chờ đến kiếp sau cũng không có cửa vào được nhà này. Yunho nhăn mặt khi nhớ đến khuôn mặt tiểu thư õng ẹo của cô ta.

-Cậu lên nghỉ ngơi đi! Ông quản gia già cười "Cô bé đó không chịu được tính khí của cậu đâu, sẽ bị bắt nạt thiệt thòi mất thôi".

-Trách là trách phương pháp giáo dục của appa ấy. Yunho trề môi.

-Không trách được. Cậu là người kế nghiệp tập đoàn Jung, mafia chịu trách nhiệm kiểm soát an ninh thế giới ngầm Seoul này, nếu không cứng rắn thì coi như tiêu. Ông En nhún vai.

-Hừ...cả thằng Changmin cũng nói thế. Ông nói với nó tôi về rồi, gọi nó lên phòng cho tôi.

-Vâng.....ah....cậu Yunho.....cậu....uhm.....mập ra à?

-Thật sao? Yunho đột nhiên hơi lúng túng, khiến ông En ngạc nhiên.

-Vâng.....còn cái dáng vẻ bên ngoài nữa.......xin thứ lỗi.....nhưng nhìn cứ như lưu manh nửa mùa vậy.

-Thì đúng là lưu manh nửa mùa mà. Yunho lầm bầm trong miệng, khẽ mỉm cười.

Ông En trong một thoáng, tưởng mình hoa mắt, vì ông thấy Yunho đỏ mặt.





Yunho nằm thoải mái tren chiếc giường rộng sau khi tiến hành gột bỏ cái vẻ ngoài "lưu manh" của mình.

-Đã về rồi à? Cứ tưởng huyng ham vui mà không biết quay về luôn rồi chứ? =.=. Jung Changmin , em trai Yunho bước vào phòng.

-Huyng sai rồi. Đừng cáu bẳn như vậy nữa. Yunho bật dậy, tươi cười nhìn Changmin, thằng bé tuy mới 16 tuổi nhưng có tính cách như lão già 61. "Làm gì mà trợn mắt lên thế Changmin?" Yunho thắc mắc khi thằng em mình đột nhiên bất động nhìn cậu trân trối.

-Huyng mà cũng biết nói câu "sai rồi" sao???? Nó chớp mắt.

-A....là cái tên lưu manh nửa mùa Kim Jaejoong. Yunho lầm bầm trong miệng, không biết từ lúc nào mà cái chính sách "làm lưu manh thì phải...." của Jaejoong đã thấm vào đầu cậu. "Phiền phức quá! Không nói nhiều, mau giúp huyng học cái đống kia đi!" Yunho chỉ tay lên bàn. Cái đống hồ sơ mà mấy vị giáo sư được mời về dạy Yunho để chuẩn bị "tiếp quản nhà họ Jung" đã dùng hết sức lực cũng không thể nào bắt cậu đọc quá một trang giấy.

Changmin bây giờ không chỉ tròn mắt mà còn há hốc cả miệng.

-Huyng có bị ảnh hưởng thần kinh hay trúng bùa chú không thế? Nó lắp bắp, không tin được thằng anh thông minh siêu hạnh mà cũng lười siêu hạng của mình đang muốn nghiêm-chỉnh-học-kinh-doanh.

Yunho mặc kệ thằng em còn chưa hết shock tâm lí, nằm khểnh xuống giường, miệng vui vẻ huýt sáo, nghĩ thầm.

-Kim Jaejoong, nhất định phải chờ lưu manh bé đến đón về đấy!


-------------------------------------------------------------------------------------


Hai tháng sau, vào một ngày đông lạnh, Yunho đi qua đi lại trong sự tức giận. Khi Yunho đi xe đến thì Jaejoong không có nhà, gọi điện thoại đến chỗ làm thì ông chủ bảo "cháu gái xinh đẹp đó bảo rằng không đủ tư cách làm lưu manh nên đã bỏ nghề rồi", gọi điện thoại thì tắt máy, chờ mãi mà chưa thấy về. Càng đợi càng sốt ruột, đêm càng khuya càng lạnh.

Aish....Yunho muốn gặp Jaejoong tới mức chân tay bồn chồn không yên, nhớ đến mức hô hấp cũng có vấn đề.

Đồ ngốc phiền phức đó đã đi đằng nào rồi? Không phải quên mất lưu manh bé này rồi chứ?

Mãi khuya, Yunho mới thấy cái dáng xiêu vẹo của Jaejoong lết vào trạm xe buýt gần nhà ngồi ngắm trời ngắm đất. Không chần chừ, Yunho lao đến cái bóng mảnh khảnh đã nhớ đến da diết đó.



-Eh...Ông En ah, ai mà huyng ấy phải đích thân đi đón vậy? Changmin ngồi trong xe, thì thào hỏi nhỏ.

-Nghe đâu là đàn anh lưu manh của cậu Yunho. Ông En nén cười.

-Nhìn giống sao? Cái mặt đó ra đường không bị gọi là "cháu gái xinh đẹp" đã là may mắn rồi. Lưu manh à? Ai mà nghĩ thế thì nhũn não hết rồi. Changmin nhăn mặt.

-Kì thực là người yêu đó. Ông En suỵt, ra dấu đừng tiết lộ.

-Là người yêu à? Có vô dụng như mấy cô nàng tiêu thư kia không?

-Nuôi mập được cậu Yunho cơ đấy! Ông En thì thầm.

-Thiên tài! Changmin tròn mắt, tay đưa ngón cái ra đầy vẻ thán phục.

-Còn dạy nhiều thứ lắm. Cứ nghe cậu ấy lẩm bẩm cái gì như là "Làm lưu manh thì phải....".

-Vĩ nhân! Vậy thì cả đời này huyng ấy chạy không thoát rồi. Changmin gục gặc đầu, nhìn về phía hia cái dáng người ôm chầm lấy nhau từ phía xa mà không khỏi mỉm cười. "Huyng tiêu rồi, Yunho ah~".


End Extra

______________________________________________________________________________________________________________







Source: [email=satohikaru@db-couples.net/forums]satohikaru@db-couples.net/forums[/email]

satohikaru@vnsharing.net

Re-up: Mun-chan

Về Đầu Trang Go down
http://vn.360plus.yahoo.com/itachi_sasuke_25/
 
[YunJae shortfic] "Làm lưu manh thì phải..." {Author: Satohikaru}
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» [YunJae fanfic] Hai kẻ ngốc/Author: Dạ Vũ
» [23/9/2010] [Pic ] : couple YunJAe lớn và "YunJae" nhỏ
» [Shortfic] Lời hứa
» [26/9/10][New]SKKS OST, thể hiện sức mạnh rất lớn trong bảng xếp hạng album:)
» [Vid] YunJae love (1+2+3)

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: fanfic :: Complete fic-
Chuyển đến