Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
♥️ (¯`•♥️Chào mừng bạn đến với Cassiopeia Family ♥️•´¯) ♥️

 

 [Shortfic] Lời hứa

Go down 
Tác giảThông điệp
kimjunsu_kst
member
kimjunsu_kst


Tổng số bài gửi : 33
Thank : 1
Join date : 20/09/2010
Age : 28
Đến từ : chom sao cassiopeia

[Shortfic] Lời hứa Empty
Bài gửiTiêu đề: [Shortfic] Lời hứa   [Shortfic] Lời hứa Empty2010-10-02, 6:01 pm

Cái này mình đọc rồi và cảm thấy rất đúng với sự thật của Db nhà ta bây giờ vì thế nên mọi người đọc và góp ý kiến chân thành, tuyệt đối không có comment đi ngược lại ý tưởng của tác giả!!!!

Đây là 1 shortfic và tác giả là Jung_kim_family

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
“…YunHo, ChangMin, JeaJoong, YooChun, JunSu. Tôi chờ đợi. Tất cả chúng ta cùng chờ đợi

CHAPTER 1:

Căn hộ của YunHo & ChangMin, Seoul, Hàn Quốc…

12h đêm…


- YunHo ! Đây là kế hoạch làm việc của cả 2 sắp tới. Cậu xem và đưa cho ChangMin nữa nhé. Anh về đây, mai anh sẽ qua đón hai đứa đến công ti lúc 7h. Nghỉ ngơi sớm đi.

- Vâng. Em biết rồi. Hyung về cẩn thận – YunHo cúi người chào rồi quay vào nhà. ChangMin ngồi trong phòng khách thấy YunHo vào liền hỏi.

- Là lịch làm việc sắp tới của chúng ta hả hyung ? Lại chụp ảnh đóng phim với quảng cáo chứ gì ?

- Ừ ! À không, xem này ChangMin, em được chọn làm người mẫu cho triển lãm thời trang Hàn Quốc tại Milan này.

Cầm tờ giấy trong tay YunHo, ChangMin cười khẩy:

- Làm người mẫu ở Milan cơ đấy ! SM định lăng xê em thành siêu mẫu đẳng cấp quốc tế à !

YunHo vỗ vai ChangMin ra điều cảm thông:

- Với cái chiều cao này mà không làm người mẫu cũng phí. Nhất em nhá ! Ôi ! Ghen tị với em thật đấy. Siêu mẫu Shim ChangMin.

- Chứ không phải SM đang có kế hoạch đưa hyung sang Hollywood đóng phim à ? Hyung sắp thành diễn viên chuyên nghiệp rồi đấy siêu sao Jung YunHo.

- Thật nực cười !

- Hyung muốn nói gì thế ?

- Chúng ta được đào tạo hàng năm trời ở SM để thành ca sĩ. Tập hát, tập nhảy để bây giờ được biết đến như một người mẫu, một diễn viên, có chăng chỉ là cái danh U-know & Max của DBSK thôi.

- Cái đó khỏi cần hyung nói. Đã bao lâu rùi chúng ta không đứng trên sân khấu nữa. Từ sau SM World Tour, lịch tập vũ đạo và hát của chúng ta giảm hẳn, cũng chẳng có hoạt động gì lien quan đến âm nhạc cả. Em sắp quên giọng hát của mình đến nơi rồi.

- Ô ! Chẳng phải vẫn có người vừa tắm vừa hát hò à ? Hay hyung nghe lầm ? – YunHo giả vờ ngạc nhiên.

- Đúng là hyung nghe nhầm đấy. Em còn thấy có người nửa đêm lén lút tập nhảy cơ. Kì lạ hết sức. – ChangMin khinh khỉnh đáp.

- Aish ~ Lén lút mà em lại thấy à ! Mà em mua album của họ chưa đấy ?

- Em đâu cần mua. Nó chưa phát hành ta đã có bản gốc rồi ấy !

- Ừ ! Nhưng cứ mua vài cái ủng hộ số lượng đi ! ^^

- Hyung thật là … thừa tiền quá hả ?

- Đâu có ! Tình anh em mặn nồng thắm thiết đấy chứ ! ^^

- Rồi rồi. Hyung mà còn không dọn đống quần áo bừa bãi trong nhà tắm thì em chẳng màng cái tình anh em mà chuyển đi đấy. Người đâu mà ở dơ khủng khiếp, chỉ có Jae hyung là chịu được thôi.

- Ấy ! Đừng có hơi tí là đòi chuyển đi chứ. Hyung dọn là được chứ gì ! Hyung đi dọn ngay đây ! *chạy biến*

ChangMin khoanh tay chỉ trỏ:

- Hứ ! Liệu mà dọn cho sạch vào ! Thật chẳng hiểu cái nhà này ai là người lớn nữa.

ChangMin lắc đầu bỏ vào phòng khách, sực nhớ ra điều gì cậu gọi :

- YunHo hyung này !

YunHo thò đầu ra từ nhà tắm :”Gì thế ?”

- Em cao hơn hyung 5cm rùi đấy ! *giơ ngón tay chữ V chiến thắng nhăn răng cười không thấy Tổ quốc*

- Hả ??? Lại them nữa à ? Ngày nào em cũng tập Gym sao cao nữa thế ? Hyung nhớ khẩu phần ăn của em có sữa đâu. Cấm em từ hồi cao hơn hyung 2cm rùi mà. Nhà mình có móng có tường chắc lắm rồi, không cần thêm cột nữa đâu.

- Ya ~ hyung nói ai là cột thế hả ?

- Ớ ! Hyung có nói ai đâu ! Em tự nhận à nha !

- Hyung … ! – ChangMin tức xì khói.

YunHo cười thầm : “Em vẫn là trẻ mới lớn thôi, Minnie ?” Kakaka.


ChangMin ngồi ngoài phòng khách ôm gối bí xị. Có phải cậu muốn thế đâu. Thậm chí còn cầu Trời khấn Phật cho mình không cao thêm ấy. Mấy ông chuyên gia ở công ty cũng bảo tập Gym sẽ hạn chế phát triển chiều cao mà, sao mình lại cao thêm thế này ?

“Bọn lừa đảo !” ChangMin lầm bầm. “YunHo hyung chết tiệt ! Dám bảo Shim thiếu gia là cột nhà à. Cái đồ…cái đồ…lùn hơn người ta…đồ nấm lùn” T~T (người ta cao 1m89 anh ơi)
ChangMin sẽ cứ ngồi tự kỉ suốt với cái nỗi niềm chiều cao nếu cái bao tử không căm phẫn mà biểu tình : “Ọt…ọt…”

- Yah ! YunHo hyung !

YunHo lại thò ra từ nhà tắm với đống xà phòng trên đầu :

- Sao thế ? Hyung đang bận mà.

- Chúng ta chưa ăn tối !!!

- Gần 1h sáng rồi, tối gì nữa ! Lúc nãy hyung quản lí cũng đưa mỗi đứa một phần ăn tối rồi mà ?

- Suất đó đâu có đủ. Em đi chụp ảnh đóng quảng cáo suốt ngày, tí cơm đó chẳng bõ dính răng.

- Ớ ! Hyung tưởng đó là phần ăn của 2 người mà. Hyung cũng sẻ cho em 1 nửa của hyung rùi còn gì !

- Nhưng em vẫn chưa no !!!

- Chưa no thì nấu mì gói ăn tạm đi ! Em bao nhiêu tuổi rồi mà đói còn gọi bố thế chứ !

- Jung YunHo ! Hyung chán sống rồi à ???

- Thôi appa tắm tiếp đây, ăn ngon nhé con trai ! Kakaka

*Sập* - Âm thanh vang lên thật rõ ràng dứt khoát và cũng thật phũ phàng.

- Aaaaaaa ~~ Jung YunHo !!! – Tiếng hét rùng rợn cỡ trong Rising Sun.

*Cửa lại mở*

- Suỵt bé mồm thôi con, để hàng xóm ngủ không người ta chửi cả bố bây giờ !

Mặt ChangMin giờ đã đỏ bừng như núi lửa sắp phun. Có lẽ núi lửa sẽ phun thật nếu cái bụng không đáy của cậu không một lần nữa “can thiệp” đúng lúc : “Ọt…ọt…”

- Jung YunHo ! Em đi xử lí cái bụng sau đó sẽ đến lượt hyung !

ChangMin hầm hầm đi vào bếp lục lọi (?!?)


30’ sau, YunHo đi ra phòng khách định bảo ChangMin vào ngủ. Tiếng TV vẫn léo nhéo nhưng chẳng ai xem. Trên bàn, la liệt 3,4 hộp mì rỗng cùng cơ số vỏ bánh, snack…Trên ghê là một kẻ to xác nằm ôm nai ngủ trông hết sức ngây thơ thánh thiện. YunHo phì cười, lắc đầu :

- Mệt thì vào phòng ngủ chứ ! Thế này mà đòi làm người lớn với ai ! Còn chả thèm dọn dẹp tàn tích vừa oanh tạc mà kêu người ta bừa bộn, nằm ôm thú bông ngủ thế kia ai bảo đã 22 chứ !

YunHo nhẹ nhàng nhặt những vỏ hộp cho vào thùng rác, đem chăn ra đắp cho cái kẻ đang co ro vì lạnh kia. Anh không muốn đánh thức cậu, ChangMin dạo này hay bị mất ngủ, gọi dậy bây giờ lại trằn trọc suốt đêm mất. Anh đang quay ra cửa thì :

- YunHo hyung !

Giật mình quay lại thấy ChangMin ngồi dậy giữa ghế, mắt lim dim:

- Em lớn rồi ! 22 tuổi rồi ! Đừng có tối ngày gọi em là Minnie nữa !

*nằm xuống ngủ tiếp* YunHo đơ ra một lúc rồi ôm lấy tim thở phào

- Đến thót tim với “ông người lớn” này mất thôi !

Nhẹ nhàng đóng cửa phòng khách, anh ra ngoài ban công. Trời đêm lạnh làm anh tỉnh táo. YunHo cầm 1 lon bia, đưa mắt ra xa ngắm Seoul về đêm. Những tòa nhà xung quanh đã tắt hết đèn, chỉ còn lấp lánh vài tấm biển quảng cáo. Đèn đường sáng trưng chạy dọc con đường cao tốc xa tít tắp. Bên dưới, đèn pha ôtô loang loáng, con đường vẫn tấp nập xe qua lại. Gió đêm lành lạnh khẽ luồn qua mái tóc nâu đỏ. Người đàn ông trẻ tuổi nhìn vào bầu trời đêm, ánh mắt xa xăm bao trùm cả khoảng không trước mắt.

YunHo’s POV

Trời vào đông rồi, phải dặn ChangMin mặc ấm thôi. Mai cũng gọi điện về nhà hỏi thăm ba mẹ với Jihye mới được. 2zzzz…trời lạnh thế này cậu ta có biết giữ ấm cổ họng không ? Rồi chả biết có mặc ấm không hay lại phong phanh đây ? Thật đáng lo mà. Qua bên đo chăm sóc 2 đứa kia rồi lại chẳng chịu chú ý đến bản thân. Ghét cái tính ấy thế không biết. >”< Yah ! Kim JeaJoong, cậu chăm lo cho bản thân một tí cho tớ nhờ.

End YunHo’s POV


Cùng lúc đó, ở một nơi cách đó xa, một chàng trai xinh đẹp bỗng dưng hắt hơi.
- Ắt xì !

- Hyung ah` ! Hyung mặc ấm vào không lại ốm đấy.

- Hyung biết rồi. Mới hắt hơi một cái chắc ai nhớ thôi.

Rồi …ắt xì…ắt xì…ắt xì… Sau một loạt hắt hơi liên tục, chàng trai đột nhiên thấy đầu óc quay cuồng rồi tất cả tối sầm, chỉ còn nghe loáng thoáng…

- JaeJoong hyung ! Hyung sao vậy ? Tỉnh lại đi !!! JunSu à ! Gọi bác sĩ ! Mau lên !!!
Rồi chàng trai chẳng nghe thấy gì nữa !


~ Trở về Seoul ~
2h sáng

ChangMin thức dậy nhìn quanh quất. Giấc mơ vừa rồi khủng khiếp quá. Cậu chẳng muốn ngủ nữa. Đống bừa bãi trên bàn được dọn sạch từ lúc nào, cái chăn trên người ChangMin tuột xuống đất. Nhè nhẹ ra ban công, cậu thấy YunHo đang ngủ gục trên chiếc ghế bành, tay còn cầm một tấm ảnh. ChangMin lại đắp chăn cho YunHo, gỡ tấm ảnh ra cầm lên nhìn rồi cười thầm : “Giờ thì em biết cái tật ngắm ảnh rồi ngủ quên mới đây của em là nhiễm từ ai rồi !”. Cậu thò tay vào túi áo, lôi ra một tấm ảnh khác. Trong ảnh là năm chàng trai cười rạng rỡ, những nụ cười còn sáng hơn cả ánh dương.

End chap 1
Về Đầu Trang Go down
kimjunsu_kst
member
kimjunsu_kst


Tổng số bài gửi : 33
Thank : 1
Join date : 20/09/2010
Age : 28
Đến từ : chom sao cassiopeia

[Shortfic] Lời hứa Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Shortfic] Lời hứa   [Shortfic] Lời hứa Empty2010-10-02, 6:07 pm

CHAPTER 2:

Tokyo, Nhật Bản
Căn hộ Jae – Su – Chun


JaeJoong từ từ mở mắt, xung quanh mờ mờ, đầu cậu choáng váng. Chớp mắt vài cái, mọi thứ dần rõ hơn. Đập vào mắt cậu là khuôn mặt phờ phạc đầy lo lắng của YooChun :

- JaeJoong hyung ! Hyung tỉnh rồi à ! Có nhìn rõ không thế ?

- Ừ ! Hyung không sao ! Mấy giờ rồi ? – JaeJoong đưa tay bóp trán.

- Chắc khoảng 9h rồi hyung ạ !

- Cái gì ? JaeJoong sửng sốt. Hyung ngủ 9 tiếng rồi à ??? Còn buổi ghi hình lúc 7h của chúng ta thì sao ? – JaeJoong vội nhỏm dậy.

- Yah ! Hyung bình tĩnh nằm nghỉ đi. – YooChun vội ấn người JaeJoong xuống – Tụi em đã xin phép anh quản lí rồi. Anh ấy cũng bảo để hyung nghỉ cho khỏe hẳn. Em và JunSu chỉ tham gia hoạt động nào không có hyung thôi, khi nào hyung khỏe lại thì chúng ta tiếp tục. Mà hyung đói chưa, em đi lấy cháo cho hyung nhé.

- Uhm ! Cảm ơn em.

- Aish ~ hyung khách sáo từ bao giờ thế ? So với những gì hyung đã chăm lo cho tụi em thì thế này nhằm nhò gì chứ ! Hyung cứ nghỉ đi, em lên ngay.

- Uhm…


JaeJoong’s POV

Nhìn đôi mắt thâm quầng với cái mặt bơ phờ của em là hyung biết em đã thức cả đêm qua rồi. Chúng ta là gì chứ ? Soulmate đấy, em không giấu nổi hyung đâu.

End JaeJoong’s POV

JaeJoong nhỏm người nhìn ra cửa sổ, tuyết đã rơi, bám đầy trên khung cửa. JaeJoong mở cửa, khẽ rùng mình, cậu đưa tay ra hứng lấy bông tuyết đang chầm chậm rơi. Chạm vào bàn tay ấm nóng của JaeJoong, bong tuyết tan ngay. Xa xa trên khu đất trống trắng xóa tuyết, lũ trẻ đang hò hét nô đùa ném tuyết, vài đứa nhỏ ngồi một chỗ đắp người tuyết, rồi còn đội khăn và mũ cho nó trông rất kute. JaeJoong mỉm cười nhớ đến mùa đông vài năm trước.




- Này JunSu, ChangMin, 2 đứa muốn ra ngoài thì mặc ngay cái áo khoác, đội mũ, quàng khăn vào đầy đủ. Không thì đừng có mơ hyung cho đi đâu nhá – JaeJoong giơ chiếc chìa khóa nhà và mấy cái áo, khăn, mũ lên như để chứng minh : “hyung không đùa đâu !”.
- Nhưng bọn em chơi một lát là nóng người ngay mà. Đi chơi mà mặc như gấu nhồi bông thế kia làm sao mà thoải mái được – JunSu năn nỉ.
- Thế có mặc vào không ??? – JaeJoong chống nạnh.
- Rồi ! Tụi em mặc là được chứ gì ! Hyung khó tính chẳng khác gì mẹ em ấy ! – ChangMin càu nhàu.
- Shim ChangMin ! Em còn nói nữa là ở nhà khỏi đi đâu luôn đấy.
- Thôi ! Em mặc xong rồi ! *cướp lấy chiếc chìa khóa trên tay JaeJoong* JunSu hyung, ta đi thôi.
ChangMin kéo JunSu chạy biến. JaeJoong đi vào phòng khách thấy YunHo cũng đang mặc áo, quàng khăn định ra ngoài.
- YunHo ! Cậu đi đâu thế ?
- À ! Tớ ra chơi với tụi nó. Trời nhiều tuyết thế này, không ra chơi thì phí của giời.
- Hai đứa kia không nói làm gì nhưng cậu bao nhiêu tuổi rồi mà cong chơi mấy trò trẻ con đấy hả ?
- Aish ~ Ngồi trong nhà mãi tớ chết vì chán mất. Với lại appa phải ra trông chừng mấy đứa nhóc chứ - YunHo cười khì.
JaeJoong lắc đầu trước điệu bộ nham nhở trẻ con của Gấu – leader – shii. Cửa “lại” bật mở:
- YunHo hyung ra nhanh lên, làm gì lâu thế ? – JunSu nói rồi thấy hai kẻ trong nhà đang đứng cười với nhau thì nhăn nhó – YunHo hyung ơi ! Ra chơi một tí thôi, có nhất thiết phải đứng đó tâm sự lâu thế không ?
- Yah ! Kim JunSu, cậu đóng cửa rồi biến ngay trước khi tôi đổi ý tống hai cậu vào nhà
JunSu lè lưỡi trêu tức JaeJoong, YunHo cười hòa giải :
- Thôi ! Em ra trước đi, hyung có mặt ngay đây.
JunSu chờ YunHo ra cùng rồi đóng cửa, trước khi đi còn làm mặt hề khiến JaeJoong tức xì khói, chỉ muốn đạp một cái vào mông con cá heo. JaeJoong ở trong nhà bắt tay vào dọn dẹp, cũng không bừa bộn lắm nên chỉ một chút là xong. Pha cho mình một cốc cacao nóng, JaeJoong ngồi tựa cửa sổ nhìn ra. Thời tiết dưới 0oC mà còn rủ nhau ra ngoài. Ba cái kẻ to đầu mà trẻ con kia đang cầm tuyết ném nhau. Chạy nhảy một hồi rồi lăn ra nằm la liệt. ChangMin và JunSu thì cởi phăng áo khoác với mấy thứ vướng víu từ lúc nào, giờ mặc độc cái áo len mỏng dính.
- Mấy cái đứa này ! Đứa nào ốm ra đấy thì chết với hyung ! - JaeJoong càu nhàu.
Chợt YunHo quay về phía cửa sổ thấy JaeJoong liền vẫy tay gọi ra. Thái độ nhắng nhít của YunHo làm JaeJoong bật cười rồi cũng đứng dậy mặc áo ra ngoài. Bước ra khỏi cửa, gió lạnh làm JaeJoong bất chợt rùng mình, định quay vào nhà thì YunHo chạy lại lôi cậu ra bãi chiến trường. ChangMin và JunSu thấy JaeJoong thì bật dậy :
- A ! JaeJoong hyung chịu ra ngoài rồi !!! – cả hai cùng trưng ra nụ cười đúng chất nịnh bợ.
JaeJoong cũng nở nụ cười đáp trả mà theo quan sát của 3 kẻ kia thì nó còn lạnh hơn cả nhiệt độ -2oC ngoài trời.
- Áo của mấy đứa đâu ?
- Á ! A, áo em ở kia – JunSu và ChangMin cùng chỉ về phía cái áo vắt vẻo trên …cành cây.
JunSu nháy ChangMin :
- Tình hình là chuồn thôi ChangMin, hyung ấy sắp nổi điên lên rồi.
- Em đếm đến 3 rồi cùng chạy nhé ! Bắt đầu này …1…2…
“Bộp” – một “cục” tuyết trúng má ChangMin. Quay ra thì thấy JaeJoong trên tay cầm 2 cục tuyết to đùng cười nham hiểm còn YunHo đang làm rất tốt nhiệm vụ cung cấp đạn dược cho “tiền tuyến”.
- 2 đứa kia đứng lại !
JunSu và ChangMin co giò bỏ chạy nấp sau ụ tuyết to đùng thì thào bàn bạc gì đó mà JaeJoong không nghe rõ. Lát sau thấy ChangMin phóng ra ném tới tấp, mải che đầu chưa kịp làm gì thì tiếp tục ăn mưa đạn của JunSu. Hai bên cứ ném tuyết đến mệt lử người, lạnh cóng hết cả mới cuống quit chạy vào nhà. Trong bếp, YooChun cũng đã pha sẵn 4 cốc cacao nóng. Cả bốn người ngồi trên ghế thở phì phò, run cầm cập. Nghỉ một lúc ChangMin mới lên tiếng :
- Kim JunSu ! Hyung là đồ ngốc. Chúng ta sắp thắng tới nơi rồi mà hyung lại kêu mỏi không chơi nữa, báo hại em bỏ chạy té khói.
- Chứ không phải tại em bất tài, tấn cống tới tấp mà bên kia vẫn bình an vô sự à. Em ngốc thì có.
- Hứ ! hyung còn nói nữa à ? Tại hyung cả đấy.
- Tại em chứ !
- Thôi ! Hai đứa không cãi nhau nữa – YunHo lên tiếng làm hòa nhưng rồi lại “chốt” một câu như tạt gáo nước lạnh vào hai cái mặt đỏ bừng – Dù hai đứa có cố mấy cũng không thắng nổi đâu, cãi nhau làm gì.
- Phải rồi, tụi em làm sao thắng được couple nhà hyung chứ - ChangMin trề môi.
- Ahaha ! Em đứng có làm điệu bộ thế chứ ! Em đáng yêu quá đi ChangMin à ! – JaeJoong giơ tay bẹo má ChangMin làm cậu nhăn nhó la oai oái gạt tay JaeJoong ra xoa xoa má.
- Hyung thôi ngay đi nhá ! Chứ cái điệu chu môi của hyung hay lắm hả ? Nhìn chỉ muốn cắn ! Á hyung bình tĩnh ! - ChangMin cười trừ rồi quay sang JaeJoong - Ra mà véo cái má bánh bao của YunHo hyung ấy.
- Không ! Hyung thích “hành hạ”, à không, “véo má” em cơ ! – JaeJoong lại giơ tay lên.
- Ya ! Hyung tránh xa em ra ! Help me !!
ChangMin chạy quanh phòng khách kêu cứu. Đám người còn lại cười nghiêng ngả xem màn đuổi bắt giữa người lớn nhất và bé nhất. Căn nhà tràn ngập tiếng cười, không khí ấm cũng mặc cho cái lạnh thấu xương ngoài trời
.



- Hyung đóng cửa lại đi ! Hyung đang sốt đấy !

JaeJoong tiếc nuối rời mắt khỏi đám trẻ con ồn ào ngoài kia, đóng cửa sổ lại. YooChun bưng bát cháo nóng hổi đặt lên bàn thổi phù phù. Toan xúc một thìa đút cho JaeJoong thì bị cản lại :

- Để hyung tự ăn được rồi ! Hyung chỉ hơi sốt thôi mà.

- Vậy hyung mau ăn đi ! Phải ăn hết đấy nhé ! Em ra ngoài chút, JunSu vào ngay đấy. Hyung ăn xong thì uống mấy viên thuốc này.

YooChun đứng dậy, thấy JaeJoong ăn vài thìa cháo mới yên tâm ra ngoài. JunSu đứng ngoài cửa phòng, thấy YooChun ra liền hỏi :

- Hyung ấy sao rồi ?

- Uhm ! Đang ăn, tỉnh táo hơn rồi nhưng trông vẫn xanh xao lắm ! Lát nữa cậu vào nhắc hyung uống thuốc nhé. Tớ đi có việc.

- Ừ ! Mặc ấm vào đấy ! JaeJoong hyung đang ốm, đừng làm hyung ấy lo lắng.

- Tớ biết rồi ! Tớ sẽ mua ít đồ ăn về, không phải nấu đâu.

- Thôi cậu đi đi, để tớ trông JaeJoong hyung là được rồi.

- Nhớ để ý nhé, chưa hạ sốt hẳn đâu.

YooChun đi rồi, JunSu đóng cửa rồi vào phòng với JaeJoong. Trong phòng im ắng, chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ mệt nhọc. Tiến đến bên giường, JunSu khẽ đắp lại chăn cho JaeJoong. Bát cháo đã hết sach, cốc nước với mấy viên thuốc cũng biến mất. Vén mấy lọn tóc lòa xòa trước trán JaeJoong, khuôn mặt thanh tú giờ trông tiều tụy quá. JunSu cau mày :

- Thiên thần của em sao giờ xanh xao hốc hác thế này ? Đã bảo hyung phải ăn nhiều vào cơ mà, cứ tối ngày ăn kiêng để gầy tong teo thế đấy. YunHo hyung mà thấy bộ dạng hyung lúc này chắc cho bọn em lên thớt mất. Hyung đừng có suốt ngày ép bọn em ăn nhiều nữa nhé, ăn cho mình đi.

Chạm tay vào vầng trán đang khẽ nhăn nhó kia, vẫn hơi sốt, JunSu thở dài đắp lại khăn cho JaeJoong.

- Sao cả lúc ngủ cũng chẳng chịu thả lỏng cho cơ thể nghỉ ngơi thế. Còn lo nghĩ cho ai nữa đây ?

Khẽ nắm lấy bàn tay gầy gầy của JaeJoong, một giọt nước khẽ lăn dài trên má JunSu …




JunSu tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong bệnh viện, một tay đang truyền nước, còn một tay…sao nặng thế ? Cậu nhìn xuống thì thấy JaeJoong đang cầm tay cậu và ngủ gục. Dường như cảm thấy tay JunSu động đậy, JaeJoong khẽ mở mắt. Thấy JunSu đang nhìn mình, JaeJoong mừng rỡ bật dậy :

- Em tỉnh lúc nào thế ? Thấy thế nào ? Khát không ? Đói không ? Chóng mặt không ? Có…

- Hyung à ! Hỏi từ từ thôi. Em trả lời lần lượt này : Em vừa tỉnh thôi. Em hơi mệt ! Khát nước. không đói, không chóng mặt…

Chưa nghe hết, JaeJoong đã vội đi lấy nước cho JunSu

- Bác sĩ nói em làm việc quá sức cộng với cảm nặng nên ngất đi. Nghỉ vài ngày là ổn.

JunSu uống nước xong thì xịu mặt xuống :

- Em xin lỗi…

- Đúng ! Em tệ lắm ! Mệt sao không nói cho hyung biết, để đến lúc bị ngất, em biết hyung lo lắng không ? – JaeJoong làm mặt giận quay đi. JunSu vội nắm lấy tay JaeJoong lắc lắc :

- Em biết lỗi rồi mà ! Hyung đừng giận em.

JaeJoong phì cười quay ra :

- Hyung đùa đấy. Giận em sao được chứ. Em tỉnh là tốt rồi. Nằm nghỉ đi, hyung về nấu cháo rồi đem đến cho em nhé. YooChun cũng ở ngoài kia. Để hyung gọi nó vào.

Nói rồi JaeJoong vội vàng lấy áo khoác chạy ra ngoài. Nhìn theo tấm lưng rộng, gầy gò ấy, cậu thấy mình chẳng ra làm sao. Mấy hôm trước nhức đầu không dám bảo sợ JaeJoong hyung lo lắng nên cố chịu, để đến giờ ngất đi, hyung ấy còn lo lắng gấp bội. JunSu à, mày thật là ngốc !


- Em ghét hyung ! Hyung cứ tốt với tụi em thế, em biết làm gì để báo đáp đây. Hyung đừng quan tâm đến tụi em nữa, cứ ích kỉ cho bản thân đi. Hyung có biết em ghét nhìn hyung thế này lắm không !

Rồi cậu nói thật nhỏ, thì thầm như giớ thoảng : “Em xin lỗi, hyung !”. Lau nhanh giọt nước mắt, cậu đặt tay JaeJoong vào chăn rồi vội vã đi ra ngoài. Cậu sợ mình không kìm nén được mà đánh thức JaeJoong dậy mất. Trong phòng, JaeJoong từ từ mở mắt nhìn lên trần nhà thở dài :

- Em nói thế làm hyung đau lắm biết không ! Chúng ta là một gia đình mà JunSu. Không quan tâm chăm sóc mấy đứa thì còn chăm sóc ai nữa.

Rồi nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ mệt mỏi.


End chap 2.
Về Đầu Trang Go down
 
[Shortfic] Lời hứa
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» [YunJae shortfic] "Làm lưu manh thì phải..." {Author: Satohikaru}

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: fanfic :: Complete fic-
Chuyển đến